Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014
Tháng 6 tình yêu
Cái oi bức của mùa hạ rồi cứ tưởng nó sẽ lấy đi hết những ngày tháng u buồn đã qua. Lặng lẽ trôi, lặng lẽ quay về như một miền kí ức trong sâu thẳm được khơi gợi từ những giọt mưa tí tách rồi ầm ầm như thác đổ của cơn mưa đầu hạ. Những trận mưa rả rích, lách tách bên hè phố dù tấp nập dòng người hoảng loạn vì cơn mưa bất chợt nhưng trong ánh nhìn đầy vẻ thất vọng phố chẳng còn ai, chẳng còn một tiếng bước chạy trốn mưa nào. Nơi này chỉ có mình em trên con phố thoi đưa đùa vỡn với những hạt mưa ngày một nặng hơn…Qua một góc phố nhỏ, nhìn hàng cây bằng lăng như tươi vui hẳn vì được ngâm mình trong cái mát của những giọt mưa vội tuôn sau những ngày phải phải hứng chịu tia cực tím nặng độ đầu mùa. Những giọt mưa lách cách nhỏ giọt như đang ve vãn, đùa giỡn sự thèm khát của lá bằng lăng từ những ngày dài phải hứng chịu cái oi ả không khoan nhượng của mùa hè. Đúng như vây, những hạt mưa vô tâm nhưng bằng lăng đang cho đó là một sự xoa dịu những ham muốn của nó. Cứ thế, sự ve vãn đó càng làm cho những tán lá cảm nhận được sự hạnh phúc mượt mà thiên nhiên ban tặng. Rồi mưa rào kết thúc, còn lại vài giọt lác đác không đủ làm cho bằng lăng nồng nàn như những gì vừa mới chớm nở. Qua một đêm có vẻ như dịu mát của đất trời, mặt trời ló rạng đưa theo những tia nắng oi bức chiếu khắp đất trời. Sáng nay đây, dãy bằng lăng như rũ rượi đi vì thiếu vắng thứ gì đó mà nó không thể stt cho con người hiểu.
Một ngày, hai ngày, ba ngày….thời gian trôi đi, có ai đó đang chờ đợi điều gì, chờ đợi một cái gì đó rất thiêng liêng và cao cả. hàng cây bằng lăng, dãy ghế mà em thường ngồi vẫn thế. Chỉ có điều, bằng lăng ngày một lớn hơn, xum xuê hơn và dãy ghế như có rêu xanh phủ lên làm nó như cổ đi theo năm tháng. Cứ thế, mỗi chiều về, em lại về với hàng cây xanh và ghế đá phai nhạt màu mới rồi lại stt những dòng mood lên đó như khắc dấu kỉ niệm nhạt nhòa đã qua đi. Em như muốn mình sống mãi với kỉ niệm đầy ắp tiếng cười và hạnh phúc của những ngày bước chân em dẫm lên gót dày anh đều đều về bên con phố nhỏ một chiều mà không có chiều ngược lại. Mơ màng em ngồi nhìn những chiếc lá vàng rơi thổn thức khẽ lạo xạo trên hè bỗng tiếng chuông điện thoại reo với những lời bài hát quen thuộc “Về đây bên nhau ta nối lại tình xưa…”, em giật mình khi ngỡ rằng anh đã gọi cho em, nhẹ nhàng em bốc máy và nói:
Em nghe rồi Anh ơi…!
Đầu dây bên kia liền trả lời lại như kiểu em đang nói chuyện với họ
Ừ, em đang làm gì đấy?
Em mải miết nói, em không còn ý thức được em đang nói chuyện với ai, em vẫn mơ màng em đang nói chuyện với người em yêu, em nhớ…! Khi đầu dây bên kia phát ra những từ:
Em về chưa? Về sớm nấu ăn để anh đi làm sớm nhé.
Em bỗng giật nảy mình vì người đang nói chuyện với em không phải là anh, không là người em đang nhớ mà đó chính là…
Em trở lại thực với chính con người của em sau cuộc điện thoại hoảng loạn, em như mất đi thần trí khi cứ mông lung quá khứ xa vời mà không nhận ra được những gì đang tồn tại quanh mình. Trở về nhà sau khi cân bằng lại mọi thứ, em nghĩ rằng thế là ổn. Vừa bước chân vào đến nhà, một vài cuốn sách bị vứt ra khỏi chỗ nằm quen thuộc vì cu con nghịch ngợm mà chưa kịp nép dọn, vội vã nhặt nó lên và xếp vào cho nó yên ổn. Đảo mắt nhìn, lại bắt gặp, lại gợi cho em nhớ đến anh, cuốn sách ngày nào anh tặng cho em giờ vẫn còn đó, vẫn còn thơm mùi giấy và hơi tay dòng chữ anh đề viết tặng em. Thay đổi số phận hay thay đổi định mệnh? Thay đổi điều gì khi chúng ta xa nhau mãi mãi, mãi mãi chẳng còn nhìn thấy nhau trong cuộc đời này…Em vội vàng lật ngữa những trang sách còn dang dở đọc, rồi ngồi ngẫm những stt trong quá trình đọc nó, rồi bất chợt em nhìn dòng chữ còn nguyên mùi mực “Nếu lỡ mai này ta không còn chung bước, em đừng buồn vì đó là định mệnh chia rẻ tình ta”. Em không biết anh đã viết nó lên từ khi nào? Phải chăng anh đã chuẩn bị trước mọi thứ mà em không mảy may biết? Anh thật ích kỉ, nếu anh cho em biết một tý thôi chẳng phải em đỡ buồn cho những ngày ở hiện tại này không anh? Em khẽ cầm bút và gieo lên những con chữ đẫm nước mắt để gửi tới anh nơi xa “em sẽ ổn khi mọi việc dần qua, em sẽ tốt khi quanh em có rất nhiều người thương yêu, em sẽ xinh khi em không còn nghĩ gì về anh, anh biết không?”… Đó…điều em gửi cho anh, anh hãy đến, cầm lấy nó mà đọc, đọc cho biết em đã sống và sống như thế nào và em sẽ quên anh như thế nào, đến đi anh, hãy đến đi, hãy đến khi em còn đang nghĩ về anh…!
Đêm dần buông, mọi thứ thật tĩnh tại riêng lòng em như nổi sóng cuộn trào khi đứng ngắm nhìn đường phố vắng tanh bước chân người mà phượng vĩ cứ khoe sắc rực đỏ của mùa hoa tháng 6 đầy chia ly này. Gió thoảng nhẹ đưa, cánh phượng lác đác đổ xuống đỏ cả một góc phố như màu máu loang lỗ trong khoảng lặng không mà chẳng còn ai để tâm đến nữa. Đêm tĩnh mịch, em như sống với con người thật của chính mình – một nỗi nhớ vò xé tâm can, một nỗi đau mất mát chưa nguôi ngoai, một ân hận chưa kịp lên ngôi,…tất cả đã mang đến cho em cảm giác rợn ngợp khi nhớ về những khoảnh khắc nhuốm đẫm màu sầu đau. Càng về khuya, trời đổ vài giọt tý tách bên hiên cửa sổ, giật mình em cứ tưởng nước mắt đang rơi. À ra thế…ông đang khóc thay em, ông biết được lòng em đang rỉ máu, chỉ tiếc rằng, ông khóc nhưng nước mắt ông lại không mặn mòi như con người. Anh biết tại sao nước mắt con người có vị mặn không anh? Đó là con người có một cái tâm chân thành, có con tim biết đau khi nhức nhói, có ý thức khi hành động và có một tình cảm nồng nàn khi yêu thương đúng mực…! Lúc này đây, từng con chữ cứ hiện trào mà em không sao nói ra, viết ra nỗi vì những lẽ thường tình ở đời. Em muốn viết thật nhiều, muốn stt thật nhiều để một ngày nào đó anh hiểu rằng em đã yêu và nhớ anh như thế nào…? Khi định mệnh đã an bài, em về với số phận của em và anh đến với thế giới mới riêng và rất riêng. Nhưng anh à, em sẽ không hỏi anh rằng “Anh muốn chia tay phải không?” mà em sẽ nói rằng “chưa bao giờ em hết yêu anh”…!!!
Mari Jane
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét